Vườn Quốc gia Vũ Quang,
Hà Tĩnh ngoài tài nguyên rừng còn là nơi xuất phát của nậm Ngàn Trươi, một
nhánh của con sông Ngàn Sâu. Hai con sông chính của Hà Tĩnh chảy từ phía Tây là
Ngàn Phố thuộc địa phận huyện Hương Sơn và Ngàn Sâu thuộc địa phận huyện Hương
Khê cùng đổ về Đức Thọ và gặp nhau tại bến Tam Soa. Một người bạn Hà Tĩnh đã
nói đùa rằng bến Tam Soa là nơi kết duyên của 2 con sông này để tạo thành con
sông La hiền hoà, thơ mộng, mặc dù trước đó sông Ngàn Sâu đã có lúc “ngoại
tình” với nậm Ngàn Trươi ở rừng Vũ Quang...
Sông La chảy hết địa phận
Hà Tĩnh thì gặp sông Cả từ miền Tây Nghệ An đổ về, hợp lại thành dòng sông Lam
chảy theo ranh giới giữa đất Nghệ An và Hà Tĩnh ra biển qua Cửa Hội. Nhìn trên
bản đồ, điều đó thật dễ nhận thấy. Nhưng để cả đời lênh đênh trên các nậm, các
ngàn rồi nói được lên điều đó thì phải ghi nhận rằng đấy quả là một người ẩn
chứa rất nhiều điều đáng để ngồi lại, đáng để một đêm cùng lênh đênh trên con
thuyền và cũng là ngôi nhà của họ, ở tận sâu rừng thẳm, nơi bắt đầu của nậm
Ngàn Trươi...
Anh bạn Thanh vốn là một
người như vậy. Cũng trạc tuổi An, nhưng là dân sông nước, nên trông có vẻ già
hơn, khắc khổ hơn và cũng... nhiều con hơn. Ngoài 40, chỉ ít ngày nữa là Thanh
đã thành bố vợ (chỉ còn đợi đóng xong 1 chiếc thuyền, giá khoảng 3 triệu đồng làm
của hồi môn cho con gái là đứa con đầu trong số 5 đứa con của Thanh sẽ ra ở
riêng). Cánh "thương hồ" miệt rừng Trường Sơn sẽ lại thêm một gia
đình mới...
Sông Ngàn Sâu và Ngàn Phố hợp thành Tam Soa.
Gọi là cánh "thương
hồ" ở đây e rằng chưa thật chính xác, bởi việc buôn bán đối với họ chỉ là
việc phụ. Cuộc sống của những người như gia đình Thanh, ngoài chuyện đánh cá
thì còn có thêm cả nghề rừng nữa. Cá ở thượng nguồn không nhiều, lại khó bán
nên việc khai thác tài nguyên rừng (trong phạm vi cho phép) là việc thường
xuyên. Đời sông nước vốn nay đây mai đó, lại còn "ăn của rừng rưng rưng
nước mắt" nữa chứ. Thảo nào mà mấy anh "lính thủy đánh bộ" này
thuộc kỹ đến từng khúc sông ở đây đến vậy; chỉ có điều cách tính khoảng cách
của họ thì thật đặc biệt. Một ngày chèo có thể coi là đơn vị chuẩn, ít hơn là
nửa ngày chèo, còn nhiều hơn là 2 ngày, 3 ngày...
Vậy thì một đời sông nước
kia sẽ là bao nhiêu đây? Bao nhiêu chặng đường, bao nhiêu ghềnh thác, bao nhiêu
chìm nổi...? Chợt thấy nao lòng trước một ý nghĩ như vậy. Và con lạch nhỏ chảy
qua bến nước xã Hương Quang này đêm nay, vô tình hay cớ duyên gì lại là nơi họ
neo lại, để rồi giữa chúng tôi và họ, chẳng biết ai là khách, ai là chủ đêm
nay. Con thuyền cứ bồng bềnh, bồng bềnh cho đến khi những giọt rượu cuối cùng
vơi cạn. Tiếng những con chim mơ ngủ, tiếng những con thú ăn đêm, tiếng cá đớp
mồi khoan nhặt, tiếng sương rơi lành lạnh trên mái thuyền... làm cho đêm càng
như thẫm lại, làm cho rừng núi càng như huyền bí, thâm u hơn. Chẳng biết mình
đã gác lên ai và ai đã gác lên mình đêm qua nữa. Chỉ biết rằng đã có một lần
như thế, đã có những người bạn như thế ở Vũ Quang...
***
Vườn Quốc gia Vũ Quang
hiện nay có tiền thân từ Lâm trường Vũ Quang, sau đó trở thành khu bảo tồn
thiên nhiên và bắt đầu chính thức được nâng cấp lên thành Vườn Quốc gia vào
đúng thời điểm thành lập huyện, diện tích khoảng 55.000ha với nhiều loại cây gỗ
nhóm 1 - 2 cùng nhiều loại động vật quý hiếm khác. Với trên 43km đường biên
giới giáp nước bạn Lào, Vườn quốc gia Vũ Quang là địa bàn hoạt động của Đồn
Biên phòng 567, lực lượng Biên phòng Hà Tĩnh. Để vào được xã Hương Quang, chúng
tôi phải vượt được 3 "cửa" là Ban Quản lý VQG, kiểm lâm, Biên phòng,
để rồi cuối cùng đến nghỉ tại nhà của... Trưởng công an xã. Ấy là chưa kể đến
chuyện nhìn mấy chiếc xe "hầm hố" và bộ dạng của mấy thằng
"trông như vừa trong rừng ra", công an huyện cũng đôi lần dừng lại
"hỏi han"...
Trưởng công an xã Hương
Quang tên Vũ Tiến An (45 tuổi) nguyên là một hạ sĩ quan quân khí, về phục viên
từ năm 1986. Câu chuyện trong bữa cơm ở nhà An, sau tất cả những điều xã giao
thông thường, khi chút men đã làm cho mọi người trở nên cởi mở, liền quay trở
lại chuyện rừng, chuyện thú và cuối cùng thì dừng lại ở chuyện về con sao la,
con vật mà khi mới bắt đầu phát hiện ra ở Vũ Quang đã được coi như một sự kiện
đặc biệt của giới sinh vật học. Vâng, con vật từng một thời là huyền thoại ấy
đêm nay đã trở lại với chúng tôi trong đời thường, qua câu chuyện của một
"thợ săn" đã giải nghệ.
An kể: Ở đây chúng tôi
gọi nó là con dê sừng dài, chứ có ai biết sao la là gì đâu. Ngày mới phục viên
về, công việc chưa có nhiều, thỉnh thoảng tôi lại lên rừng đặt bẫy thú. Chỉ cần
đôi sợi dây phanh xe đạp bện lại, một đầu làm thành thòng lọng, đầu kia buộc
vào một cành cây vít cong rồi cài lại, đặt trên đường đi của thú là có một
chiếc bẫy, con thú nào đi qua cũng sẽ bị mắc lại, treo ngược lên. Bắt thì đơn
giản như vậy, nhưng cũng chẳng để làm gì. Thịt dê ăn mãi cũng chán, kể cả là
“dê sừng dài”. Đem về thì nặng, lại mất công bắt con đem biếu.
Sao la được phát hiện lần đầu tiên ở Vườn quốc gia Vũ Quang.
Đến đây phải xin dừng lại
để lưu ý với bạn đọc điều này, rằng tất cả những điều vừa nói trên đây, tuy là
sự thực, nhưng là ở vào thời điểm cách đây đã khoảng 20 năm. Ngày đó, con sao
la chưa ai biết đến để đưa vào trong Sách Đỏ, Vũ Quang khi ấy vẫn chỉ là một
khu rừng nguyên sinh bình thường, chưa có tên tuổi cùng những "cửa
ải" như chúng tôi vừa đi qua. Chuyện sơn tràng, săn thú cũng chỉ đơn thuần
là những nghề mưu sinh của người dân sống trên rú, nên kể lại vào thời điểm này
thì có cảm giác người kể chuyện là một tên phá rừng thuộc loại "có
cỡ", nhưng vào ngày đó thì không.
Trở lại với con sao la.
Mãi cho đến ngày giới khoa học phát hiện ra chúng, người dân Hương Quang mới
“à!” lên về cái điều "biết rồi, khổ lắm..." ấy. Tuy nhiên, khi bảo
rằng sao la chỉ có mặt ở Vũ Quang này thì họ nhất định không chịu. Cái giống
thú chỉ khác con dê rừng ở cặp sừng dài quá khổ ấy ở đâu mà chẳng gặp. Bao giờ
cũng vậy, quy luật sinh tồn, loài thú sẽ sinh sống và phát triển tại những nơi
có nguồn thức ăn dồi dào, mà sao la là loài rất thích món lá môn thục, một loại
lá cây mà khắp rừng Trường Sơn này đâu đâu chẳng thấy. Điều này không phải do
các nhà khoa học nói ra mà chính là người dân nói. "Phải biết được tính nết
của chúng để còn... đặt bẫy chứ!...".
Giờ thì "bói"
mãi cả xã Hương Quang cũng chỉ đôi nhà còn giữ lại được cặp sừng sao la để mục
sở thị. Và loài sao la hình như từ ngày "biết" được rằng mình là loài
quý hiếm như vậy cũng trở nên chảnh vẻ, không hiểu có phải do lá môn thục cũng
đã trở nên quý hiếm hay còn lý do nào khác nữa mà ít thấy chúng xuất hiện. An
bảo: "Các anh muốn xem bây giờ thì chỉ có một cách là... đặt bẫy bắt lấy
một con đem về xem cho đã...!". Biết là đùa, nhưng cũng thấy... hết hy
vọng... Người như An có thể coi như một đại diện của dân Hương Quang nói riêng
và Vũ Quang nói chung bây giờ, không đơn giản chỉ bởi những quy định nghiêm
ngặt của Nhà nước đối với việc bảo tồn thiên nhiên mà còn bởi lý do khác nữa,
bắt nguồn từ thẳm sâu: Khi đời sống và quyền lợi của người dân đã thực sự gắn
bó với rừng thì cách sống “ăn xổi ở thì”, sống bám vào rừng như trước đây chắc
chắn là không thể tồn tại được nữa. Họ đã biết gắn đời sống của mình với môi
trường xung quanh, như một sự “hợp tác”. Họ bảo: “ăn” của rừng nhiều quá rồi,
giờ cũng phải biết giữ lại cho con cho cháu “ăn” nữa chứ… Vâng. Đơn giản vậy
thôi, nhưng đó thực sự là cả một nhận thức…
* * *
Rời khỏi Vũ Quang thì đã
quá trưa. Sau một đêm hoàn toàn "biệt vô âm tín", lần lượt cả mấy
chiếc điện thoại đều reo vang báo có tin nhắn. Mấy ngày đi trên đường, đây là
lần đầu tiên chúng tôi thực sự "mất hút" với gia đình và bạn bè. Cảm
giác xao xuyến đến tận đáy lòng mà đêm qua cảm nhận được từ rừng Vũ Quang có lẽ
cũng còn bởi lý do này nữa. Nhưng thôi, hãy tập cho quen đi là vừa. Chuyện như
thế hãy còn rất nhiều ở phía trước. Tiếp tục lên đường, để lại sau lưng cả một
ấn tượng đầy nhung nhớ, cùng một lời thầm hẹn, thầm hy vọng với Vũ Quang. Với
tất cả những gì đã có, đã làm được và làm rất tốt từ những năm qua, điều đó
hoàn toàn có thể tin tưởng, rằng những câu chuyện tiếp theo về Vũ Quang sẽ là
những câu chuyện thật vui...
Phóng sự của Lương Ngọc An
Không có nhận xét nào :